CON ĐƯỜNG DẪN TỚI TƯƠNG LAI PHỒN THỊNH CHO VN

Chí  Blog – “siêu cấp xây nhà chòi lượng tử” lại giật tít nữa đây, nhưng nếu các bạn có đủ lòng tin, mấy bài nói nhảm của tui có thể trở thành hiện thực đấy, chỉ có điều niềm tin trong thế giới ngày nay lại là thứ xa xỉ nhất đúng không? Thật ra mà nói thì bởi vì bài viết của tôi luôn ở chế độ công khai, nên lợi ích của nó (nếu có) sẽ dành cho tất cả mọi người bất kể quốc  gia dân tộc, những lợi ích này đều mang đến điều tốt đẹp nhất chứ không làm hại đến ai, nó mang mầm yêu thương và sự sống – nếu bạn tin!

Làm thế nào biến VN thành trung tâm của thế giới? Giờ chúng ta hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng, VN đang ở vị trí trung tâm của tấm bản đồ thế giới, bên ngoài được bao quanh bởi 200 quốc gia khác là toàn bộ thế giới, vậy điều chúng ta cần làm là gì? Đó là xây dựng 200 cây cầu kết nối với 200 quốc gia đó, những gì sẽ đi qua cầu? Đó là sự kết nối về xuất nhập khẩu hàng hóa – đôi bên đều có lợi, tôi cung cấp thứ bạn cần và bạn cung cấp thứ tôi cần về cả nguyên liệu lẫn sản phẩm; đó là các công ty liên doanh được mở trên đất nước của tôi lẫn của bạn; đó là sự trao đổi và hợp tác về công nghệ, nếu cùng thế mạnh thì hợp tác để phát triển hơn, hoặc tôi chuyển công nghệ là thế mạnh của tôi cho bạn và ngược lại bạn cũng làm thế với tôi; đó là sự giao lưu văn hóa – nghệ thuật – du lịch – giải trí – sáng tạo – bảo vệ thiên nhiên – hòa bình – bác ái … giữa đôi bên. Tóm lại, “cây cầu” đó là sự kết nối mà 2 bên đều có lợi ích bền vững. Nhiệm vụ xây “cây cầu” này là của ai? Là của chính phủ VN!

Làm sao để làm được điều đó? Tiếp tục làm tốt những điều mà chúng ta đang làm, cải cách hành chính, tạo điều kiện cho các công ty tư nhân phát triển – đặt biệt là thành phần khởi nghiệp với các công ty nhỏ và vừa, vừa khuyến khích họ phát triển trong nước vừa khuyến khích họ đầu tư liên doanh mở công ty ở nước ngoài để tạo cầu nối. Đẩy mạnh hướng dẫn cách để một cá nhân hoặc hộ kinh doanh gia đình biết cách phát triển thành công ty nhỏ, vì có vô số cá nhân hoặc tập thể có ý tưởng kinh doanh tốt nhưng không biết cách “biến” nó thành một công ty được vận hành bài bản chuyên nghiệp có hiệu suất cao để mở rộng quy mô và hoạt động – tức phổ cập hóa cách thức và thuận lợi hóa khi muốn thành lập công ty ở VN, cùng với những ưu đãi như thuế hoặc cho vay vốn (cái này chỉ khi có kế hoạch mang tính khả thi) chẳng hạn với các công ty khởi nghiệp này.

Giả sử như chúng ta làm tốt những điều mà tôi vừa nêu ở trên, nghĩa là nhiều công ty hoặc nhà máy mọc lên từ thành phần trong nước lẫn giới đầu tư nước ngoài, thì một phát sinh mới sẽ diễn ra, đó là quỹ đất dành cho phát triển kinh tế ngày một nhiều hơn, dần dần nó sẽ chiếm dụng quỹ đất dành cho các phương diện khác như nông nghiệp chẳng hạn. Trong một chiều hướng khác, nếu về mặt an sinh xã hội ở VN ngày càng tốt hơn (giả sử thế), đời sống nhân dân ổn định – ấm no – hạnh phúc, những đứa trẻ được chính phủ chăm lo tốt và việc sinh con không trở thành gánh nặng cho cha mẹ, thì dân số VN sẽ tiếp tục tăng lên, kết hợp với nhân tài của 200 quốc gia khác muốn đến VN làm việc và sinh sống, thế là quỹ đất dành cho nhà ở cũng sẽ tăng lên.

Từ việc gia tăng quỹ đất về phương diện kinh tế lẫn nhà ở, điều đó bắt buộc chính phủ phải có những chính sách sữ dụng tài nguyên đất theo cách hiệu quả bền vững nhất trong mọi phương diện, không thể lãng phí, không vì cái này mà hy sinh cái kia chỉ vì lợi ích trước mắt – kiểu như để tiết kiệm đất mà xây hàng loạt chung cư cao tầng, đây là kiểu khôn lỏi và phát triển không bền vững, người dân phải có một không gian sống mở rộng và hòa vào thiên nhiên chứ không phải trong những cái “hộp”, đó mới là tính bền vững không tạo nên những rủi ro tiềm ẩn trong tương lai. Cho nên trong một bài trước tôi mới nói là bảo vệ tài nguyên đất trong đất liền là vấn đề mang tính “sinh tử” trong tương lai.

Một vấn đề mang tính sinh tồn và bền vững khác, đó là phải TRỒNG THÊM RỪNG, đôi khi tôi cứ ngỡ mình là tiên tri, vài ngày trước nói rằng rừng có thể ngăn lũ, vài ngày sau ở VN đổ mưa lớn gây ra lũ càn quét qua nhiều vùng. Có thể chúng ta khó thấy được những lợi ích rõ ràng của rừng, nhưng tác dụng và lợi ích của nó là vô biên, nó có tác dụng trữ nước ngọt vô cùng lớn vào mùa mưa, tránh lũ lụt, chống xói mòn và sạc lỡ đất, chống khô hạn vào mùa thiếu mưa, chắn bão, có tác dụng an ninh quốc phòng, giữ đất ven biển, chống nước mặn xâm thực, giữ phù sa từ những con sông, cân bằng thiên nhiên, cải thiện môi trường, và nhiều nhiều lắm những lợi ích khác nữa. Cho nên chúng ta cần trồng thêm rừng trên những ngọn đồi hoặc núi cao hoặc ven biển trên khắp VN, nếu lợi ích về kinh tế hoặc nông nghiệp ở các khu vực này không quá lớn thì cần chuyển đổi thành rừng, ngoài vấn đề về lương thực thì vấn đề nước ngọt và sạch cũng là sự sống còn trong tương lai, khi đồi núi có rừng, các con suối nhỏ sẽ chảy quanh năm, các con sông lớn sẽ không khô cạn, không thiếu nước để phục vụ nông nghiệp hoặc sinh hoạt cho dân chúng. Tóm lại, PHẢI TRỒNG THÊM RỪNG!

Tiếp theo một vấn đề sinh tồn khác mà tôi phải nhắc lại, đó là BẢO VỆ TÀI NGUYÊN BIỂN, cái bảo vệ ở đây là các đàn cá con và mùa sinh nở, trồng thêm rặng san hô, giúp biển luôn cân bằng hệ sinh thái, khi chúng ta “mượn đất” của biển bao nhiêu thì phải trả lại biển gấp bội, khi mượn biển để có không gian sống hoặc phát triển kinh tế thì phải trích phần lớn lợi nhuận từ đó để bảo vệ biển, không thể chỉ biết vay mà không biết trả. Phải phát triển các Viện Hải Dương Học, khi “mượn đất” phải hạn chế đến mức thấp nhất những tổn hại với biển, phải xử lý nước thải một cách tốt nhất để không hủy hoại môi trường biển. Có một vấn đề mà lần trước tôi quên nói, là khi xây các đô thị lấn biển thì cố gắng ít ảnh hưởng nhất đến đời sống của những người dân sống bằng nghề biển, tôi không muốn những loài động thực vật sống ven biển bị tận diệt chỉ vì VN muốn phát triển kinh tế, không đánh đổi thiên nhiên chỉ vì muốn làm giàu.

Giả sử tương lai chúng ta có nhiều rừng và lượng nước trên các con sông dồi dào ổn định, thì chúng ta cần nhiều hơn các con sông hoặc con kênh nhỏ đi xuyên qua các vùng đất hoặc đô thị, vừa tốt cho canh tác nông nghiệp theo hướng “hữu cơ” vừa tạo ra môi trường sống hài hòa với người dân thành thị, xây nhiều công viên cây xanh dọc theo các con sông hoặc kênh đào này, để người dân có thể tập thể dục và cũng có thể tạo ra một loại hình du lịch mới trên sông. Về các khu du lịch biển cũng vậy, tôi rất thích quy hoạch bãi sau ở Vũng Tàu, du lịch là nên “mở” chứ không phải “đóng”, nếu có “phân lô” cho các công ty du lịch thì cũng nên hạn chế, bờ biển là của toàn dân chứ không phải riêng ai đó, và tất nhiên là như đã nói, nơi nào thu nhiều lợi nhuận từ du lịch biển thì phải KHÔNG RÁC, phải dành một phần lợi nhuận cho việc này, nếu không làm tốt thì cho người khác làm thay.

Tôi đã nói về vấn đề kinh tế, đất, biển, tiếp theo là vấn đề về giáo dục. Chúng ta hãy bắt đầu bằng chữ TRÍ TUỆ, nhiều người hơi bị lầm lẫn khi đồng hóa từ này với sự phát triển khoa học công nghệ, phải hiểu cho chính xác khoa học công nghệ chỉ là công cụ hoặc phương tiện hoặc kỹ năng; trí tuệ thật sự là tầm nhận thức, là sự hiểu thấu về bản chất con người – xã hội – nghệ thuật sáng tạo – thế giới tự nhiên – quy luật vận hành của vũ trụ, là sự giác ngộ. Một nền giáo dục tốt là tìm được sự cân bằng giữa phát triển khoa học công nghệ lẫn trí tuệ, chỉ khi đó thì con người mới biết sữ dụng cái công cụ khoa học công nghệ giúp xã hội và con người vươn lên một tầm cao mới và đạt được hạnh phúc toàn vẹn, chỉ khi nào hiểu đúng thì mới có hành động đúng, mục đích vạch ra mới đạt được. Giáo dục VN nên chú trọng hơn nữa với các môn thiên về xã hội, ví như văn học kinh điển nước ngoài, xã hội học, triết học, lịch sử thế giới và lịch sử từng quốc gia, tôn giáo, thần học, nghệ thuật …

Khi con người có trí tuệ, có thể thấy được quá khứ, suy diễn được tương lai một cách chính xác; chính lúc này nó mới hoàn toàn đúng với một câu nói rất quen thuộc là “lấy bất biến ứng vạn biến”, cái “bất biến” không phải là không làm gì, cũng không chỉ dựa trên những khái niệm chung chung mơ hồ nào đó, mà nó phải là sự hiểu thấu mọi cái “vạn biến” sẽ diễn ra trong tương lai, giống như Tôn Ngộ Không có 72 phép thần thông, dù biến hóa thế nào, dù bay nhanh thế nào thì cũng luôn nằm trong bàn tay “bất biến” của Như Lai. Hoặc giống như một thợ săn lão luyện muốn băng rừng, mọi rủi ro đều được tính trước và trang bị thỏa đáng, thì khi băng rừng, gặp hổ báo đánh nhau, gặp đàn sói săn mồi, gặp rừng thiên nước độc … thì đều có thể tránh né và vượt qua để đến được nơi mình muốn đến, đó là sự “bất biến”. Còn với kẻ không có trí tuệ thì giống như con nai chạy loạn, không rơi vào miệng sói thì cũng bị đầm lầy nuốt chững.

Nếu bạn tin vào những gì tôi viết trong tất cả các bài viết trên trang Chí Blog và làm theo, thì bạn sẽ đạt được những gì bạn muốn – đây chỉ là câu nói mang tính quảng cáo kkkkk. Đùa chút thui, trở lại vấn đề, giả sử như VN của chúng ta làm tốt những điều tôi nêu ở trên, thì 20 năm nữa VN sẽ trở thành thế nào nhỉ? Không chỉ phát triển về kinh tế, mà còn trở thành một trung tâm văn hóa lớn trên thế giới, là nơi hội tụ và giao lưu của mọi quốc gia, và có thể trở thành “kinh đô ánh sáng” – danh hiệu của Paris trong quá khứ, là nơi gặp gỡ của những nhà văn lớn hoặc các nghệ sĩ hoặc giới trí thức thật sự, còn hiện tại thì Paris chỉ là một thành phố người ta đến để du lịch. Khi nói về điều này, tôi nhớ đến nhiều bài viết hoặc video gọi thành phần giàu có là “giới tinh hoa”, tôi cảm thấy hơi buồn cười về cách gọi đó, nếu họ thật sự là “tinh hoa” thì thế giới loài người đã chả loạn như thế này, thế mới nói, con người bây giờ họ không hiểu về những gì họ nói, mọi từ ngữ đều bị “lạm phát” và mất đi giá trị vốn có ban đầu. Cứ xem tôi nói nhảm đi hen! Nhưng nhớ ngẫm thật kỹ trong từng câu từng chữ trong bài viết này, đi theo hướng tôi đã vạch ra, vững vàn từng bước một, không cần phải chờ quá lâu để thấy hiệu quả của nó, vì công nghệ của loài người ngày nay phát triển rất nhanh, TRÍ TUỆ của VN phải cố gắng đuổi kịp, như vậy mới vận dụng thứ công cụ này một cách hiệu quả nhất, bạn sẽ thấy sự thay đổi qua từng năm một.

À! Thêm một điều quan trọng cần lưu ý, muốn các nhân viên hành chính – giáo dục – y tế – an ninh – quốc phòng … làm việc tốt, không tham nhũng và tiêu cực, thì ngoài việc kiểm tra đôn đốc hay hoàn thiện bộ luật thì cần những chính sách ưu đãi tốt như tăng tiền lương, cải thiện đời sống của họ để họ an tâm và nỗ lực làm việc, chứ nếu mấy cái đó mà không có, lại muốn họ toàn tâm toàn lực vì lợi ích chung thì hơi ảo tưởng hen! Còn nếu đã được chăm lo mà không được việc thì cứ thẳng chân “đá” ra ngoài.

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

CHÍ BLOG VẼ RA TƯƠNG LAI CHO VIỆT NAM: KINH ĐÔ THẾ GIỚI

CN Th5 25 , 2025
Giật tít! Giật tít đây! Mại dô! Mại dô! Dạo này các bạn thấy Chí Blog “siêu cấp chơi nhà chòi lượng tử” hay viết bài về VN hoặc bàn về chính trị thế giới, đừng nghĩ điều gì quá sâu xa, với tôi thì đó chỉ là sở thích […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese