Bài này có thể liên quan đến kinh tế, nhưng bản chất mà Chí Blog – “trùm chơi nhà chòi siêu lượng tử” bàn đến sẽ sâu xa hơn rất nhiều, và nhắc lại là tôi cũng không rành lắm về kinh tế, nên bài viết chỉ mang tính tham khảo, nói chung thì như mọi bài viết khác, tôi muốn người đọc hiểu vấn đề chứ không phải chi tiết được đề cập đến.
Với một số người, việc tăng giá đất nông nghiệp trong một số trường hợp riêng biệt hoặc chung cho tất cả, sẽ giúp cho người sở hữu đất nông nghiệp được lợi nhiều hơn, điều đó có thể đúng, nhưng điều mà chúng ta cần xem xét là cái lợi của người “nông dân” được hưởng là cái lợi trước mắt hay cái lợi lâu dài và bền vững, lợi trước mắt sẽ khiến họ giàu nhanh chóng nhưng sau đó là nghèo bền vững, còn lợi lâu dài là nghèo trước mắt nhưng sau đó giàu bền vững. Nếu bạn là một người thật sự hiểu bản tính của dân Việt thì phần đông họ đều thích chạy theo cái lợi trước mắt và mê làm giàu bất chấp tất cả – đến cưa bom cũng dám làm kia mà! Cho nên nếu giá đất nông nghiệp tăng cao, thì điều họ nghĩ tới trước tiên là bán đất để có tiền, sau đó dùng tiền đó để đầu cơ địa ốc, đầu cơ vàng, mua cổ phiếu … những thứ được rêu rao là giúp cho người đầu tư làm giàu nhanh chóng, trong khi họ chả biết cái cóc khô gì về những thứ họ đầu tư, họ chỉ là mấy con cừu hoặc thịt tươi cho bọn “cá mập” mà thôi, sau khi đầu tư thất bại thì họ sẽ sống thế nào đây? Họ chỉ biết làm nông, họ không được đào tạo nghề nghiệp chính quy, họ sẽ thành gánh nặng cho xã hội.
Thứ 2, khi giá đất nông nghiệp tăng cao, những người nông dân bình thường có sở hữu ruộng đất ít sẽ bán hết ruộng đất của họ cho bọn đầu cơ, khi đó phần lớn nông dân sẽ chẳng còn tài sản nào cả ngoài tiền (rồi cũng sẽ tiêu tan), trong khi một thành phần rất nhỏ giới siêu giàu sẽ dần trở thành tầng lớp “địa chủ” mới như ở các nước phương tây, người nông dân sau đó biến thành kẻ làm công cho bọn “địa chủ” này, họ sẽ được trả lương bao nhiêu? Rồi họ sẽ bị thay thế bởi máy móc, họ sẽ làm gì? Rồi giả sử thế giới rơi vào các cuộc khủng hoảng, các doanh nghiệp hoặc nhà máy hoặc loại hình dịch vụ đóng cửa, bao nhiêu người sẽ phải thất nghiệp? Trong những trường hợp này thì chính phủ có lo nổi không? Khi không còn nhà cửa ruộng vườn ở quê thì họ sẽ trở về đâu để sinh tồn? Trong khi nếu bản thân họ còn giữ được nhà cửa ruộng vườn, họ sẽ có cách tự nuôi sống họ bằng nông nghiệp truyền thống – hoặc nói cách khác, nếu phần lớn người dân đều có nhà ở và đất nông nghiệp thì đó là tấm kiên bền vững nhất để giúp cho quốc gia chóng chọi qua mọi sóng gió đến từ bên ngoài, như cách mà tôi bảo là kinh tế dân sinh cũng là tấm kiên, với lại nếu nông nghiệp “bền vững” mà tôi vừa nói không còn thì kinh tế dân sinh cũng sẽ chết theo luôn, khi đó gặp khủng hoảng nữa thì “chết chùm” nha!
Đó cũng là lý do tôi nói là bọn đầu cơ – tích trữ – thổi giá là kẻ thù số 1 nền kinh tế quốc gia, còn nếu nói là bởi nông dân có ít ruộng đất nên làm nông nghiệp không hiệu quả, vậy thì có thể hợp họ lại dạng như “hợp tác xã” để đồng bộ hóa trong việc áp dụng khoa học kỹ thuật và nâng cao năng suất. Với cùng một lượng đất nông nghiệp nhưng được chia đều cho toàn dân hoặc chỉ tập trung vào rất ít người sẽ có bản chất hoàn toàn khác nhau, điều tôi vừa nói cũng ứng với bản chất trong triết học Mác, nếu hầu hết các công cụ lao động đều thuộc về rất ít người (giới tư bản), còn phần đông dân chúng thì bị bóc lột, xã hội đó tạo ra sự bất công, nó tạo ra mâu thuẫn xã hội và không bền vững, cái điều mà Mác chỉ ra nó đang bắt đầu hiện hữu ở các nước phương tây ngày nay hoặc đông Á – qua một hình thức khác, ví như làm việc cật lực nhưng vẫn không đủ chi phí sinh hoạt, không thể kết hôn khiến dân số già hóa, nếu một đất nước được gọi là giàu có nhưng dân tộc lụi bại thì có xứng đáng hay không? Và như tôi đã nói nhiều lần, nông nghiệp – phải là nông nghiệp bền vững, phần lớn người dân phải có nhà có đất trồng trọt, sẽ giúp cho đất nước giữ vững qua mọi khó khăn, không bao giờ được quay lưng với nông nghiệp.
Nói tóm lại, việc kinh tế thị trường hoạt động theo cung / cầu là tất yếu khách quan, việc giá đất tăng hay giảm tôi cũng không quan tâm, nhưng phải chống đầu cơ – tích trữ – thổi giá, vì nó đang phá hoại nền kinh tế thị trường thực, nó tạo ra những con số ảo, và phải chống đầu cơ đất nông nghiệp; tiếp theo là phải giúp cho người nông dân giàu lên nhờ vào nghề nông, cũng đừng vì mục đích cạnh tranh xuất khẩu mà thu mua hàng nông sản với giá rẻ mạt và bán ra với giá rẻ mạt, đã đến lúc phải có chính sách bảo hộ ngành nông nghiệp trong nước, bảo hộ giúp cho người nông dân giàu lên, nhưng mặt khác cũng phải dùng công nghệ để nâng cao chất lượng để cạnh tranh, đó mới là bền vững thật sự; cái khác nữa là những sản phẩm tốt nên ưu tiên cho người dân trong nước, chứ đừng có kiểu hàng tốt toàn là mang xuất khẩu còn hàng “dạt” hoặc hàng kém chất lượng thì bán cho dân dùng.
Về cơ bản thì những gì trọng tâm muốn nói thì đã nói, còn vận hành ra sao thì tôi không rành để đóng góp thêm.
Tái bút: còn mấy anh chị “cá mập” nữa, đừng vì mấy bài viết này mà thù ghét tui nha, mấy anh chị muốn làm “cá mập” bền vững hay “cá mập” ngu ngốc đây? Bền vững thì đừng cố ăn hết “thịt tươi” của mình, “thịt tươi” càng phát triển thì có càng nhiều hơn để ăn, nên học cách để trở thành “cá mập” có trí tuệ nha! 😛

