THẾ NÀO LÀ MỘT XÃ HỘI PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG?

Đối với một số từ ngữ mang tính khái quát mang tính trừ tượng cao, việc nói ra rất dễ, nhưng khi thực hiện nó đôi khi chúng ta lại chẳng biết làm theo hướng nào, do đó nó phải được hình dung một cách cụ thể hơn, dễ nắm bắt hơn thì hành động mới thật sự hiệu quả. Cho nên bài này Chí Blog – “siêu cấp chơi nhà chòi lượng tử” sẽ cố gắng hết sức để làm chuyện này, để bạn đọc có thể tham khảo, vì chuyện thực hiện nó vốn là điểm yếu của tôi, tôi chỉ giỏi (không biết giỏi thật không?) về việc đưa ra định hướng hoặc phân tích đúng chứ bắt tôi làm trong thực tế thì như “thằng mù” hoặc tôi cảm thấy lười.

Khi nhìn vào các nước phương tây hoặc đông Á, chúng ta thấy họ rất giàu, nhưng khi phân tích sâu hơn về mặt xã hội, chúng ta nhận ra trong họ tồn tại vô số các vấn đề bất ổn, vậy cái sự giàu có đó là không bền vững, có khi cái mất đi nó còn lớn lao hơn là cái đạt được. Vào thẳng vấn đề, MỘT XÃ HỘI PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG KHI MỖI GIA ĐÌNH BÌNH DÂN CÓ 2 CON MÀ VẪN CÓ ĐƯỢC CUỘC SỐNG ẤM NO HẠNH PHÚC. “Lấy dân (giới bình dân) làm gốc” không phải là một câu nói chơi và nói cho có, các nước được gọi là phát triển và giàu có hầu hết đều không thể làm được điều này, áp lực về thu nhập của giới bình dân quá lớn, chi phí sống đắt đỏ cho nên họ không hoặc khó nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, thế là dân số của nước đó giảm mạnh và già hóa từng ngày – nếu không thể cải thiện thì xã hội sẽ suy tàn thậm chí dân tộc diệt vong.

Để gia đình 4 người sống hạnh phúc lại cần 5 nhân tố trọng yếu sau: việc làm – ăn – ở – giáo dục – y tế.

Việc làm: phải ổn định lâu dài, thu nhập phải đáp ứng được chi phí cho 4 nhân tố còn lại, sau đó vẫn còn số dư nhất định để phục vụ cho những nhân tố khác như giải trí hoặc tích lũy vốn để kinh doanh. Như vậy việc chính phủ cần làm là tạo ra thật nhiều việc làm về số lượng cũng như loại hình, càng nhiều loại hình với nhiều mức độ đòi hỏi chuyên môn khác nhau thì càng tốt, từ phổ thông cho đến cấp chuyên gia. Từ đó dẫn đến chuyện kêu gọi và tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà đầu tư nước ngoài, ưu đãi và hỗ trợ mọi thành phần dân chúng buôn bán kinh doanh, kể cả thành phần dưới đáy xã hội có rất ít vốn hoặc kiến thức – sai lầm của phương tây ở chỗ một người ít vốn thì không thể bước ra kinh doanh vì có quá nhiều “luật” ngăn trở họ, “luật” nên áp dụng tùy vào đối tượng, ví như bạn phải cho học sinh học lớp 1 rồi lớp 2 rồi … lớp 12 và vào đại học, chứ buộc một học sinh lớp 1 phải có kiến thức như học sinh lớp 12 thì sao mà được; rồi khi người dân không có điều kiện ngoi lên thì họ sao mà kết hôn sinh con? Nó tạo thành một vòng lẫn quẫn không hồi kết.

Về đa dạng hóa loại hình công việc, khi chúng ta đến bất kỳ quốc gia nào, nên chú ý đến các loại hình công việc của họ, tự hỏi là loại cây trồng hay vật nuôi đó có áp dụng ở VN không (đề phòng các loại động thực vật tạo ra xâm lấn như bài học ốc bưu vàng), hoặc ngành thủ công đó hoặc dịch vụ đó có thể áp dụng ở VN không. Tiếp theo là thái độ khi các ngành kiểm tra thực hiện chức năng, đừng có cái thái độ làm “sai” là phạt, mà phải là hướng dẫn, tôi ví dụ như việc một nhà nông lành nghề có thể tự tạo ra giống lai trồng mới, có khi nó cho ra năng suất vượt cả 1 viện nghiên cứu dù cách họ làm là “sai quy trình”, vậy thì phải giúp họ làm đúng quy trình, nếu giống đó tốt thì họ được hưởng lợi từ thành quả tạo ra, thái độ của cơ quan chức năng phải mang tính cầu thị, nếu địa phương anh phát triển tốt và bền vững, ít sai phạm thì chứng tỏ anh có năng lực và mau thăng chức, vừa cầu thị vừa đúng quy trình và pháp luật.

Ăn: lương thực thực phẩm phải sạch – ngon – bổ – rẻ; 3 nhân tố sạch – ngon – bổ đều phụ thuộc vào phương thức trồng “hữu cơ”, ví như loại cà chua trồng theo dạng công nghiệp và bón phân vô cơ thì lạt nhách lại chẳng bổ dưỡng gì mà còn mang nhiều độc tố bởi thuốc trừ sâu này nọ, còn trồng với phân hữu cơ như truyền thống thì rất sạch – ngon – bổ. Về phần rẻ, thực phẩm phải rẻ thì giới bình dân mới có tiền mua, giảm áp lực chi phí, lại có thể mang tính cạnh tranh thu hút loại hình du lịch ẩm thực với khách nước ngoài. Vậy phải có chính sách hỗ trợ thuế – vốn – công nghệ đối với nông nghiệp và kinh doanh ẩm thực …

Ở: giá phòng trọ hoặc mua nhà ở xã hội phải thấp, được ưu đãi cao. Không chỉ chính phủ phải làm tốt việc này mà giới đầu tư (thường là siêu giàu) cũng phải thay đổi tư duy đi là vừa, nhiều nhà đầu tư địa ốc chỉ nghĩ đến chuyện xây nhà ở cho giới trung lưu, vậy giới trung lưu từ đâu mà ra? Là từ việc họ thu lợi từ giới bình dân, giới bình dân sống khó khăn thì làm gì có giới trung lưu mà thu lợi từ họ; nói dễ hiểu hơn thì giới bình dân là cây, giới trung lưu là quả, giới siêu giàu là người gặt quả, bạn không trồng và vun bón cho cây mà đòi gặt quả – đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Cho nên mới có chuyện xây nhiều đô thị “cao cấp” nhưng chẳng ai mua là vậy, như vài bài trước tôi đã phân tích rất rõ, nhà đầu tư nào không thay đổi tư duy thì trước sau gì cũng phá sản, hết cái thời đầu cơ và thổi giá rồi nha!

Giáo dục: miễn học phí là một chuyện, nhưng còn các chi phí “phụ” thì sao? Chi phí tổng phải thấp mới được, cứ quy ra thực tế gia đình 2 con thì chi phí cho giáo dục mỗi năm là bao nhiêu, người bình dân có đóng nổi không? Có nuôi nổi 2 con để chúng học hết đại học không?

Y tế: cũng giống như giáo dục, chi phí cho phòng tránh – khám – chữa bệnh có thấp không?

Tổng kết: để làm tốt 5 nhân tố trọng yếu đó thì chúng ta lại suy ra thật nhiều nhân tố khác như phải cải cách thể chế, chính trị ổn định, quốc phòng mạnh, đầu tư phát triển công nghệ, đa phương hóa phát triển kinh tế, phát triển văn hóa và du lịch, rồi thì trở về với thiên nhiên, phát triển các ngành dịch vụ giải trí sáng tạo nghệ thuật, quy hoạch bài bản và đầu tư cơ sở hạ tần tốt …; khi làm tốt những điều đó thì các chỉ số này nọ đều phải tăng thôi. Cho nên mấy cái chỉ số đó chỉ là biểu hiện của phần quả, còn cái nhân để sinh ra quả thì luôn nằm ở thành phần cơ bản nhất của xã hội – GIỚI BÌNH DÂN.

Đi xa hơn một chút, sự bền vững còn nằm ở những yếu tố khái quát hơn và rộng lớn hơn, như “tất cả là một”, nếu con người không bảo vệ thế giới tự nhiên thì cũng giống như người không trồng cây mà muốn có quả, không có quả thì con người sẽ diệt vong vì chết đói. Hoặc khi tôi đòi hỏi bất cứ việc đầu tư gì cũng phải đa dụng, mang tính nghệ thuật cao, gần gũi thiên nhiên, giữ gìn văn hóa truyền thống … vì tất cả những nhân tố này đều mang tính trường tồn, tiết kiệm nguồn lực (về lâu dài), đầu tư ban đầu có thể cao nhưng nó sẽ tồn tại mãi mãi với năm tháng, các nguồn lực dư ra trong tương lai (nhờ việc không phá bỏ và xây lại) sẽ dành cho vô số mục tiêu khác trong tương lai, đó là chưa kể đến dù đầu tư lớn nhưng bản thân nó cũng sẽ tự sinh lợi cực lớn trong hiện tại và tương lai, nó giống với giá bán của một bức tranh nghệ thuật hoặc một bài nhạc bất hủ vậy thôi.

Lại đi xa hơn chút nữa, muốn phát triển bền vững thì phải rút được kinh nghiệm từ quá khứ và hiện tại, khắc phục nhược điểm của các quốc gia đi trước, tiếp theo là phải biết SUY DIỄN TƯƠNG LAI, cái này thì tôi nghĩ là chúng ta nên quan tâm đến các tiểu thuyết và điện ảnh giả tưởng – tôi không hề nói đùa, vì để tạo ra được các tác phẩm đó thì các nhà tư tưởng lớn hoặc giới trí thức (thật) phải dùng trí tuệ của họ để suy diễn, chúng ta dại gì mà không nhìn vào đó để tham khảo. Để suy diễn tương lai đúng, thì nó phụ thuộc vào 2 nhân tố cực kỳ quan trọng.

Thứ nhất là những nhân tố mang tính trường tồn như bản chất con người và xã hội, cái bản chất này nó vẫn cứ lặp đi lặp lại hàng ngàn năm nay, ví như ngày xưa giới quý tộc sở hữu nô lệ, ngày nay các siêu tập đoàn bốc lột giới bình dân, rồi mâu thuẫn, rồi sụp đổ, bền vững là tránh được cái “hố” cũ, nó chỉ thay đổi hình thức. Đọc kỹ tất cả bài viết của tôi!

Thứ hai là công nghệ, ví như hiện tại đã có xe bay nhưng chưa phổ biến, cứ tưởng tượng sau này mỗi người sữ dụng một chiếc xe bay thì sẽ thế nào? Hoặc ngày nay mới manh múm chuyện chia chác khai thác tài nguyên và không gian biển, vậy tương lai nhiều thành phố mọc lên trên hải phận quốc tế thì sẽ thế nào? Khi đó thì VN có đủ sức mạnh về kinh tế, ảnh hưởng về chính trị, và hải quân (quân đội và quốc phòng) có mạnh mẽ để giành giật lợi ích về phần mình hay không đây? Tất nhiên biết đủ khi ở vị thế lúc đó, đừng quá tham; hoặc nếu xẩy ra những cuộc chiến hạt nhân thì sao? Dù chúng ta sẽ không tham gia nhưng đã có những nơi trú ẩn an toàn để tránh bị “trúng miểng”? Rồi nếu trái đất nóng lên và mực nước biển dâng cao thì sao? Hoặc con người có công nghệ làm lạnh trái đất nhưng “chữa lợn lành thành lợn què” như phim Chuyến Tàu Băng Giá của đạo diễn Hàn thì sao? Cứ thoải mái suy diễn và đưa ra giải pháp khắc phục.

Tôi sẽ suy đoán sơ qua những ngành còn tồn tại trong tương lai khi AI phát triển vượt bậc: thủ công mỹ nghệ, dịch vụ du lịch, các ngành giải trí, văn học nghệ thuật, giáo dục, y tế, các viện nghiên cứu công nghệ – loại hình này sẽ cực nhiều vì nó sinh lợi cao nhất, các học viện về văn hóa – chính trị – triết học – xã hội học .. tầm quốc gia và tầm thế giới, các tổ chức bảo vệ và tái tạo thiên nhiên đa dạng hóa động thực vật, các tổ chức về an sinh xã hội tư vấn gia đình cộng đồng …, nhân viên nhà nước như hành chính – an ninh – quốc phòng …, tài chính – kinh tế, các tổ chức thiện nguyện quốc tế, luật sư, nhà báo, … mệt quá, các bạn tự suy diễn tiếp đi nhé! 😛

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

CÁCH ĐỂ CHÍNH PHỦ ĐẦU TƯ HIỆU QUẢ

CN Th6 29 , 2025
Bài này của Chí Blog – “siêu cấp chơi nhà chòi lượng tử” tuy đơn giản nhưng rất quan trọng nghen. Để đất nước phồn vinh giàu mạnh người người ấm no hạnh phúc thì chúng ta thường dựa vào mức tổng thu nhập của quốc gia đó, nói cách […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese