Review ý nghĩa phim La Belle Époque: tìm lại sự cân bằng

Khi xem trailer La Belle Époque (Quảng Đời Tươi Đẹp – 2019) thì tôi cứ nghĩ phim sẽ chán vì nói về một lão già, nhưng hoàn toàn ngược lại, phải nói rằng phim này rất đẹp và có sự hài hước theo cách nhẹ nhàng, thêm nữa là phong cách lãng mạn kiểu Pháp. Tôi nghĩ đây là bộ phim rất cần thiết đối với xã hội hiện tại mà chúng ta đang sống – một xã hội phức tạp đa chiều, phân cực, chia rẽ. Bộ phim có phần giống như sự kết hợp giữa Midnight In Paris (2011) và Westworld (1973) hoặc The Game (1997) nhưng ý nghĩa được đảo chiều, tích cực chứ không bi quan hoặc u ám. IMDb 7.4 , phim hay nên xem.

Phim kể về một người đàn ông lớn tuổi từng là họa sĩ vẽ tay có tiếng trong thập niên 80 nhưng hiện tại đã hết thời, và ông ấy sống có phần tách rời với hiện thực, chính vì thế nên người con trai muốn tặng ông ấy một món quà, đó là được “trở về quá khứ” bằng cách tham gia vào một vở kịch được dàn dựng. Xem phim nếu muốn biết thêm chi tiết hoặc đọc bài tiếp – đọc xong coi càng hay.

Phân tích ý nghĩa thông điệp

Phim được bắt đầu bằng một đoạn quảng cáo của công ty chuyên tổ chức các vở kịch cho những người giàu, nếu họ muốn “sống” trong quảng thời gian nào đó ở quá khứ, hoặc đóng vai một nhân vật nào đó trong cuốn tiểu thuyết mà họ yêu thích. Đoạn quảng cáo mà chúng ta được xem có hàm ý châm biếm nhẹ nền điện ảnh và văn hóa trong hiện tại, khi những cuộc “đấu tranh” của cánh tả có phần trở nên thái quá. Nếu đọc bài trên Chí Blog hẳn bạn cũng biết là tôi ủng hộ những thiên hướng thuộc về cánh tả như nữ quyền, chống phân biệt chủng tộc, ủng hộ đồng tính…; nhưng dạo này quả thật là tôi đang bị “bội thực” khi thấy có quá nhiều phim làm về đề tài này, và có vẻ như nó đang bị đẩy đến sự cực đoan. Cách làm đó sẽ không xóa bỏ sự phân biệt mà càng khiến cho sự phân cực mạnh mẽ hơn, nó tạo tác dụng ngược, khi cực tả xuất hiện thì cực hữu sẽ trỗi dậy.

Cũng giống như trong phim này, người mẹ làm chủ gia đình, còn Victor – người cha thì giống như một kẻ thừa thải và thường bị những thành viên khác hoặc bạn bè cười chê (không ác ý). Khi người con trai thấy cha mẹ đang có sự rạng nứt trong tình cảm, người cha thì sống không hợp thời, còn người mẹ thì mất dần sự dịu dàng vốn có, anh ấy đã cùng với người bạn là Antoine lên một kế hoạch để cải thiện tình hình, đó là món quà “trở về quá khứ” dành cho Victor, và ông ấy đã chọn lựa trở về năm 1974 là thời điểm lần đầu tiên gặp vợ, đó cũng là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp của ông ấy.

Nên lưu giữ và phát triển những giá trị của cuộc sống

Khởi đầu của phim cho chúng ta thấy một thế giới đang nghiêng về cánh tả, tự do quá mức, nữ quyền lên ngôi, và tính cách phụ nữ bị biến đổi chẳng khác chi đàn ông; điều độc đáo là phim châm biếm trong sự hài hước nhẹ nhàn khiến chúng ta bật cười chứ không ác ý, đồng thời cũng chỉ ra những khiếm khuyết phải nói là rất nhức nhối trong hiện thực, ví như cái công ty tạo ra các vở kịch, nó hàm ý rằng con người ngày nay giống như những diễn viên của công ty đó, họ diễn đủ thứ vai mà xã hội muốn, chỉ có như thế mới có thể tồn tại, cho nên chúng ta khó biết ai là “diễn viên” và ai là “khách hàng”. Một khiếm khuyết khác nữa là sự quay lưng với những giá trị tốt đẹp của quá khứ, ví dụ như văn học và nghệ thuật, giống câu nói của Antoine dành cho Margot khi cô ấy đóng vai Marianne, rằng “bà ấy ngày xưa là một vũ công chứ không phải là một con điếm”, khi anh ấy thấy Margot diễn giống như vũ nữ sexy.

Nên biết rằng 1974 thì phong trào Hippy vẫn còn khá mạnh ở châu Âu, nên việc những thanh niên nam nữ có lối sống “trụy lạc” đều xuất phát từ lý tưởng “cao đẹp” là tự do, hồn nhiên, không xem trọng vật chất; điều đó hoàn toàn khác với sự xuống cấp về đạo đức trong hiện tại. Khi Antoine yêu cầu Magot tham gia vở kịch, anh ấy có mục đích riêng, anh ấy thật sự yêu Magot nhưng không biết làm cách nào để biến đổi cô ấy, vì anh ấy thiếu cái “chất” cần thiết để cảm hóa Magot, nói chính xác thì anh ấy cũng chẳng tốt đẹp hơn cô ấy bao nhiêu; chính vì vậy, bằng cách cho Magot đóng vai Marianne, anh ấy giao lại nhiệm vụ cảm hóa cô ấy cho Victor – cũng là người đã từng cảm hóa anh ấy khi còn là một thiếu niên, để nhờ đó mà sau này anh ấy trở thành đạo diễn nổi tiếng trong công ty lớn.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Bộ phim La Belle Époque mang tính nhân văn ở chỗ nó khuyến khích nghệ thuật nên trở thành công cụ hòa giải giữa cánh tả và cánh hữu (2 vợ chồng), mang trở lại những giá trị tốt đẹp ở quá khứ mà con người ngày nay đã bỏ quên, giống như việc Magot đã dần bị Victor cảm hóa khi nhìn thấy những bức vẽ rất tuyệt vời của ông ấy. Không những thế, trong vở kịch thứ 2 khi Victor thấy Magot có chồng và con cái nheo nhóc, thì ông ấy bắt đầu cảm thấy thương cho người vợ Marianne, vì Marianne bị biến đổi thành một người phụ nữ khô khan như trong hiện tại chỉ vì ông ấy cứ sống trong quá khứ, và gánh nặng gia đình đều trút lên vai người vợ. Vở kịch thứ 2 này có thâm ý biện hộ cho việc cánh tả trở nên như hiện tại là bởi vì những điều mà cánh hữu đã tạo nên trong quá khứ, ví dụ như đoạn đi qua vở kịch về Hitler.

Nói cho dễ hiểu thì ý nghĩa cốt lõi của phim này nằm ở chữ “hòa giải”, quay về quá khứ là để hòa giải, để tìm lại những thứ tốt đẹp của nhau chứ không phải để chỉ trích nhau, không phải để tạo ra sự thù hận đến cho nhau. Có thể nói là từ sau thế chiến thứ 2 thì loài người đã bước vào một giai đoạn tương đối yên ổn, có nhiều tự do và sự cởi mở hơn; nhưng xã hội hiện tại đang có chiều hướng ngày càng tha hóa, con người hoặc sống ích kỷ hoặc đạo đức giả, dù đời sống vật chất được cải thiện rất nhiều, mà càng nhiều vật chất thì càng tha hóa.

Phim cũng dạy cho chúng ta cách dùng tiền đúng chỗ, nếu người cha đã khổ cực gầy dựng sự nghiệp, người mẹ phải gánh vác ở giai đoạn tiếp theo, và vì vậy nên họ bị biến đổi, thì người con sau khi trưởng thành phải biết quay trở lại để trả ơn, với sự tiến bộ của khoa học công nghệ thì điều này không khó khăn gì. Tất nhiên cha và mẹ ở đây mang tính biểu tượng cho những bản chất tốt đẹp của nam và nữ, hoặc của cánh hữu và cánh tả. Victor đại diện cho vẻ đẹp của cánh hữu ngày xưa, còn Magot là vẻ đẹp của cánh tả ngày nay, họ cần gặp gỡ nhau để giúp nhau trở nên tốt đẹp hơn trong hiện tại.

Nên lưu ý rằng khi tôi nói cánh tả hoặc cánh hữu thì không phải nói về chính trị, mà đó là bản chất đã có sẵn trong loài người, nó cũng giống như tình cảm và lý trí. Còn nếu nói về chính trị? Nói thật chứ tả hay hữu trong chính trị thì đều thối tha như nhau cả, vì mục đích của chính trị là đào sâu vào sự thù hận để điều khiển con người dễ dàng hơn. Và nếu nghệ thuật phục vụ cho chính trị thì chẳng khác chi một con điếm rẻ tiền, trong phim có đoạn hội thoại còn nặng nề hơn, đoạn khi Victor sửa lời của một diễn viên, ông ấy bảo rằng ngày xưa người ta không gọi “điếm” mà là “đĩ”.

Tuy rằng tôi phân tích có vẻ nặng nề nhưng phim xem rất thú vị, hài hước và lãng mạn; đặt biệt thích những hiệu ứng mà vở kịch mang đến cho Victor; ví dụ như ông ấy tả rằng khi lần đầu gặp người vợ, ông cảm thấy cô ấy tỏa sáng, khi thấy cô ấy nhịp chân thì ông ấy cảm thấy mọi thứ đều rung chuyển, đó là trạng thái tinh thần, và đoàn kịch đã thể hiện nó bằng cách chiếu đèn pha vào cô gái, làm cho cả tòa nhà rung động thật sự (cười), và nhiều thứ khác nữa. Đây là một bộ phim rất đáng xem!

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

…………………….

Nhớ Share bài viết, Like Chí Blog (Facebook) để dễ dàng theo dõi những bài viết mới.

Top 120 Best review phim ý nghĩa trên Chí Blog

Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog

Những phim cùng chủ đề:

Chiếm Hữu – Possession (1981): cơn vật vã của sự tách biệt – Nghệ Thuật

Hơn Cả Tiểu Thuyết – Stranger Than Fiction (2006): chúng ta là những Harold

Suối Nguồn – The Fountain (2006): suối nguồn sự sống – Nghệ Thuật

Cây Đời – The Tree of Life (2011): biết ơn và oán trách – Nghệ Thuật – Cành Cọ Vàng

Nửa Đêm Ở Paris – Midnight In Paris (2011): cảm xúc thật vs vẻ bề ngoài

Thương Nhớ Cố Hương – Nostalghia (1983): khi sự sống phân đôi – Nghệ Thuật

Một Thời Ở Anatolia – Once Upon a Time in Anatolia (2011): ánh sáng thiên thần trong đêm Nghệ Thuật

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất "đỉnh" là được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Next Post

Review phân tích phim Kajillionaire: thế giới của sự chia rẽ

CN Th11 1 , 2020
Kajillionaire (2020) là phim hài – chính kịch mà tôi phải xem lại nhiều lần liên tục để hiểu rõ và vì nó khá thú vị cho việc phân tích. Có vẻ như các nghệ sĩ trong nền điện ảnh Mỹ đã trở nên tức giận, quá mệt mỏi khi […]

You May Like

Translate» English - Vietnamese